RHYDER: Muốn khán giả hiểu 100% về mình qua TRAP | Vietcetera
Billboard banner
Vietcetera

RHYDER: Muốn khán giả hiểu 100% về mình qua TRAP

Cột mốc thật sự không chỉ là lúc mình làm xong album. Mình sẽ thấy rõ nó khi khán giả cảm được những gì mình gửi vào âm nhạc.

Hồng Gấm
RHYDER: Muốn khán giả hiểu 100% về mình qua TRAP

Nguồn: Danky cho Vietcetera

alt
Nguồn: Báo Dân trí (ảnh trái) & Danky cho Vietcetera (ảnh phải)

Bên trái là Quang Anh - Quán quân Giọng hát Việt Nhí 2013 - người để lại dấu ấn đậm sâu trong lòng khán giả một thời với chất giọng khàn đặc trưng và những bài nhạc rock! Bên phải là RHYDER - khách mời của Have A Sip trong tập mới nhất - đại diện cho hình ảnh thế hệ mới trong âm nhạc: trẻ trung, năng động, thích thử nghiệm và không ngại phá cách. Họ là một, nhưng lại không giống nhau. 12 năm - điều dễ nhìn thấy nhất là RHYDER đã cứng cáp, gai góc và trông có vẻ quyết liệt hơn nhiều so với cậu bé Quang Anh ngày nào.

Sau một thời gian quay trở lại hoạt động nghệ thuật mạnh mẽ, RHYDER đã để lại dấu ấn tại nhiều sân khấu lớn như Rap Việt hay Anh Trai say hi bằng cá tính và tư duy âm nhạc. Và mới đây, RHYDER đặt dấu mốc mới quan trọng trong sự nghiệp của mình với album đầu tay - TRAP - dự án được cậu ấp ủ nhiều năm, gồm 10 ca khúc tự sáng tác.

Sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, làm quen với âm nhạc từ rất sớm, suy nghĩ “âm nhạc là sự nghiệp” xuất hiện trong RHYDER từ lúc nào, ngay khi đăng quang Giọng hát Việt nhí hay từ trước đó?

Ngày trước mình chỉ nghĩ đơn giản đây có thể là một nghề cho tương lai. Mình luôn có cảm giác như ông trời đang chọn mình đi theo con đường này.

Giọng hát Việt nhí, mình chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở thành quán quân, nhưng có… mơ về nó. Ngay sau vòng casting, khi trở về Thanh Hóa, mình ngủ và mơ thấy được chọn bởi một cặp vợ chồng, được hát những bài hát chưa bao giờ hát và nâng cao chiếc cúp. Rồi mọi chuyện diễn ra sau này y hệt trong giấc mơ đó… đến mức mình thấy tất cả thật sự rất khó tin.

alt
RHYDER luôn có cảm giác như ông trời đang chọn mình đi theo con đường này. | Nguồn: Danky cho Vietcetera

Hành trình của RHYDER khi nhìn vào rất rõ ràng: Từ một cậu bé bình thường trở thành người nổi tiếng sau Giọng hát Việt Nhí. Hào quang nổi tiếng đến sớm có lúc nào khiến RHYDER bị choáng? Và sau đó liệu có “cú rơi” nào không?

Tất nhiên mình có choáng ngợp. Bỗng chốc được đông đảo khán giả biết đến, vừa thích vừa bối rối, nhất là khi đó mình còn rất nhỏ. Quãng thời gian sau đăng quang có một "cú rơi". Tuy nhiên, đó là “cú rơi’’ chủ động của mình và thầy Hồ Hoài Anh: tạm ngừng chạy show để tập trung cho việc học.

Khi có người cho rằng mình “tụt lại”, mình luôn tự nhắc phải bình tĩnh, rằng đây là khoảng thời gian để chuẩn bị cho chặng đường dài ở tương lai. Dẫu vậy, giai đoạn đó cũng mang đến cho mình không ít áp lực. Nhiều người cho rằng “nổi tiếng từ bé thì sau này khó thành công”, dễ bị mắc kẹt trong cái bóng của chính mình ở quá khứ. Mình không muốn bản thân bị rơi vào định kiến ấy.

Điều may mắn là mình luôn cảm nhận được tình cảm của khán giả. Có những bạn ủng hộ mình từ thuở bé đến tận bây giờ. Sự tin yêu ấy khiến mình phải nghiêm túc với con đường đang đi, bởi mình đã nhận được một món quà đẹp đẽ từ rất sớm và có trách nhiệm làm nó rực rỡ hơn nữa.

Từ ‘nghề’ đến ‘sự nghiệp’ là một khoảng cách lớn. Bao nhiêu phần trăm trong RHYDER phải chịu áp lực rằng nghề này là để kiếm tiền? Áp lực tài chính có xuất hiện sớm với quán quân không?

Có áp lực vì ngày trước gia đình mình không có nhiều điều kiện. Thế nhưng mình chưa bao giờ muốn đặt nặng việc kiếm tiền lên âm nhạc.

Với mình, đã chọn âm nhạc là nghề và cũng là nghiệp thì phải có sự trao – nhận công bằng: mình cống hiến những gì có thể và nhận lại điều xứng đáng. Dù hiện tại, âm nhạc vẫn là nguồn sống chính, mình vẫn mong sau này có thêm một công việc khác để “nuôi âm nhạc’’. Mình nuôi nghề hay nghề nuôi mình, chỉ cần cả hai đều phát triển tốt là được.

Mình rất sợ việc đánh mất chất riêng, vì đã từng chứng kiến nhiều người chạy theo tiền mà đánh rơi cái tôi, cái lõi âm nhạc của họ. Vì thế, mình tự dựng nên một “bức tường” để nhắc nhở bản thân. Khi thấy tiền đến quá nhiều và có nguy cơ bị cuốn theo, mình sẽ lập tức dừng lại để tự hỏi: “Mình đang làm vì khán giả hay vì lợi ích cá nhân?”, cố gắng nhìn vấn đề từ nhiều phía và chọn hướng đi đúng đắn nhất.

Tại sao cái lõi lại quan trọng với RHYDER như vậy? Từ khi nào RHYDER nhận ra điều đó?

Cái lõi luôn cần thiết. Rất nhiều người nhầm nó với cái tôi, nhưng với mình, cái lõi là việc biết mình là ai, mình đến đây để làm gì và đang làm điều đó như thế nào. Không có nó, mình dễ bị cuốn theo xu hướng, theo những lời khen chê.

Ngày trước, mình học đủ thứ, nào là guitar, piano, trống… Cái gì cũng biết một chút nên ai cũng nghĩ mình giỏi. Nhưng khi tự hỏi “mình giỏi nhất điều gì?” thì lại không trả lời được. Mình bắt đầu loay hoay. Đã có lúc mình chạy theo trào lưu, cố hát nhạc nhẹ như bao người.

Đến một ngày, mình nhận ra, chất giọng khàn và thể loại nhạc rock mình theo từ nhỏ là thứ thuộc về mình. Mình từng chiến thắng cuộc thi cũng nhờ chất giọng khàn đó. Tại sao mình lại quên? Khoảnh khắc tìm lại được cái lõi giống như có ai bật đèn trong đầu mình, mọi thứ sáng bừng. Mình biết mình phải đứng trên sân khấu, phải biểu diễn, phải viết nhạc. Còn những kỹ năng khác như chơi nhạc cụ chỉ là bổ trợ.

alt
Khoảnh khắc tìm lại được cái lõi giống như có ai bật đèn trong đầu RHYDER, mọi thứ sáng bừng. | Nguồn: Danky cho Vietcetera

Thế hệ hiện tại có nhiều công cụ sáng tạo mới trong âm nhạc. Là người có khả năng chơi nhạc cụ và làm nhạc, điều gì khiến RHYDER tự tin rằng âm nhạc của mình không bị ‘cũ’ và đang có cái lõi đúng với thời đại này?

Với mình, âm nhạc cũng giống thời trang, luôn xoay vòng nhưng mỗi thời lại có một lớp cải tiến để phù hợp với lối sống mới. Thể loại thì vẫn vậy: pop, R&B, ballad… nhưng con người bây giờ sống nhanh hơn, cảm xúc khác hơn nên nhạc cũng phải thay đổi. Tốc độ, cách viết giai điệu, mật độ lời - tất cả đều phản ánh nhịp sống hiện tại.

Thế hệ mình còn có lợi thế lớn là tiếp cận âm nhạc quốc tế từ rất sớm. Nhờ vậy mà việc biến hóa, tạo cá tính riêng trở nên tự nhiên hơn. Mình có thể làm ballad, nhưng là ballad theo cách của thời đại này như R&B ballad, melodic ballad… Lõi vẫn là ballad, nhưng được nâng cấp để hợp với bây giờ. Nói vui thì đây là “âm nhạc premium” (cười).

Đúng là rất tuyệt nếu ai đó tìm ra được đam mê. Nhưng có bao giờ RHYDER cảm giác bị âm nhạc quay lưng? Đích đến trong con đường âm nhạc của RHYDER là gì?

Mình nghĩ âm nhạc chưa bao giờ bội bạc với mình cả. Vì ai rồi cũng sẽ cần âm nhạc, yêu âm nhạc. Kể cả khi mọi thứ tệ nhất, khi mình rơi xuống đáy, lúc không còn ai bên cạnh, âm nhạc vẫn ở đó với mình, như một người bạn, một chỗ dựa. Trong những khoảnh khắc cô đơn nhất, mình chỉ biết nói chuyện với chính những bản nhạc của mình. Âm nhạc đã cứu mình và đồng hành cùng mình từ đầu, nên mình tin rằng nó sẽ không bao giờ quay lưng.

Về mục đích trong âm nhạc, mong mỏi lớn nhất của mình là được cống hiến: cống hiến để âm nhạc của chính mình ngày càng tốt hơn và góp phần đưa âm nhạc Việt Nam vang xa hơn nữa. Mình luôn muốn tìm tòi những âm thanh lạ, những cách làm mới để mang đến cho khán giả những trải nghiệm âm nhạc mới mẻ.

Người ta hay nói Gen Z là thế hệ được “hưởng sẵn’’, là thế hệ mong manh, nhạy cảm hơn, nên lúc nào cũng phải chứng minh rằng mình không chỉ biết hưởng thụ. Có phải vì vậy mà nỗi buồn man mác lại trở thành một phần bản sắc thế hệ gen Z? Những nghệ sĩ cùng thế hệ với RHYDER có điểm chung nào trong âm nhạc và cảm xúc?

Thế hệ ông bà có công giữ nước, thế hệ bố mẹ tập trung phát triển kinh tế, còn thế hệ của bọn mình chú trọng vào nghệ thuật và giải trí. Mình cảm giác nhu cầu giải trí của mọi người càng lúc càng cao, vì càng lớn, con người dường như càng… khó cười hơn. Thế hệ ngày nay lại làm rất tốt việc mang đến tiếng cười và niềm vui

Đó cũng là câu chuyện hai mặt. Trên sân khấu là thế, về nhà nhiều bạn lại dễ rơi vào những nỗi suy tư khác. Mình thấy thế hệ hiện tại có một điểm chung là nhạy cảm hơn, nội tâm là thứ được soi chiếu nhiều. Mình nghĩ điều đó phản ánh đúng sự phát triển của thời đại: khi vật chất đã đủ đầy, người ta bắt đầu đi sâu vào bên trong để tìm giá trị cảm xúc. Đó cũng là lý do âm nhạc của chúng mình mang nhiều nhạy cảm và suy tư, dù bề ngoài vẫn là những người tạo ra niềm vui. Ngày xưa vì phải đối diện chiến trường, hay mải miết mưu sinh, ông bà bố mẹ không có thời gian để làm điều đó.

alt
Với RHYDER, âm nhạc cũng giống thời trang, luôn xoay vòng nhưng mỗi thời lại có một lớp cải tiến để phù hợp với lối sống mới. | Nguồn: Danky cho Vietcetera

Như RHYDER nói, thế hệ hiện tại tiếp cận kỹ thuật quốc tế rất nhanh, đến chuyện hát tiếng Anh là đã có thể chạm đến khán giả toàn cầu. Nhưng “công dân toàn cầu” vẫn phải có một gốc rễ văn hóa rõ ràng. Điều gì trong âm nhạc khiến RHYDER tự tin rằng: “Tôi là nghệ sĩ Việt Nam?”

Mình nghĩ cơ sở để nhận ra nghệ sĩ đến từ đâu nằm ở âm hưởngcách viết giai điệu. Mỗi quốc gia có một “đặc sản’’, như Anh thì phóng khoáng và tự do, Hàn Quốc thì chuẩn chỉnh, khuôn khổ. Còn Việt Nam mình lại có một sự dung hòa, có nguyên tắc nhưng cũng bay bổng. Khi nghe, người ta sẽ cảm nhận được điều đó.

Hiện tại mình vẫn đang tìm cách đưa chất liệu Việt Nam vào trong nhạc, từ ngôn ngữ, âm hưởng ngũ cung, cho đến những nét gợi về dân ca, quan họ… Đó là những thứ khi nghe lên, người ta sẽ biết là nhạc Việt. Mình luôn cố để trong mỗi bài hát vẫn tồn tại một “dấu chỉ Việt Nam” - một thứ gì đó quen thuộc, của mình và của đất nước này.

RHYDER quan tâm rất nhiều đến việc “tôi là ai và tôi đang cảm thấy như thế nào”. Nhưng trong sáng tạo, giữa RHYDER và khán giả, ai là người xuất hiện trước? Ai là người RHYDER cần thuyết phục đầu tiên?

Mình luôn phải xuất hiện trước. Mình phải làm hài lòng chính mình thì mới có thể làm hài lòng khán giả. Nếu mình chưa tin vào bài hát mà người khác lại khen “hay lắm”, mình sẽ nghi ngờ bản thân: “Mình không nhận ra bài nhạc bình thường này thật sự rất hay?”

Khi mình thấy không còn gì cần sửa nữa, mình mới đưa nó cho mọi người góp ý. Khi đó, nhận xét của họ mới thật sự tối ưu, vì mình đã không còn bị lung lay bởi cảm giác thiếu chắc chắn bên trong. Mình không phải người “bảo thủ” trong âm nhạc, nghĩa là luôn cởi mở để học và sửa. Mình vẫn luôn kiểm chứng lại bản thân qua khán giả, nhưng phải sau khi mình đã tin trọn vẹn vào thứ mình tạo ra.

alt
RHYDER cho rằng mình không phải người “bảo thủ” trong âm nhạc, nghĩa là luôn cởi mở để học và sửa | Nguồn: Danky cho Vietcetera

Nói về album mới của RHYDER - TRAP - sold out trong vòng 18 phút. Cảm xúc của RHYDER khi hoàn thành nó như thế nào? RHYDER có kỳ vọng gì không hay khoảnh khắc hoàn thành nó đã là một cột mốc?

Hồi hộp lắm! Vừa lo, vừa hồi hộp mà cũng vừa vui vì cuối cùng cũng làm xong một dự án mà mình dành quá nhiều thời gian. Nếu tính tổng quãng thời gian ấp ủ thì vài năm, còn giai đoạn chạy nước rút gần đây là gần một năm. Mình phối đi phối lại không biết bao nhiêu lần, vì đây là âm nhạc của chính mình, có vấn đề gì sẽ không thể đổ lỗi cho ai khác.

Có thời điểm mình bị kẹt suốt gần hai tháng chỉ ở phần mix-master: ngày nào cũng nghe lại từng li từng tí. Đến mức thuộc từng nốt âm thanh, từng chi tiết. Do vậy, lúc hoàn thành, mình thật sự vỡ òa.

Đi cùng niềm vui cũng có nhiều lo lắng: “Đã đủ chưa? Mình còn có thể làm hay hơn nữa không?” Sau hai chương trình lớn là Rap Việt và Anh trai Say hi, mình quen làm nhạc biểu diễn trên sân khấu, nên phải tự cân bằng lại để giữ cái chất nhạc nghe được mỗi ngày.

Tóm lại, cột mốc thật sự không chỉ là lúc mình làm xong album. Mình sẽ thấy rõ nó khi khán giả cảm được những gì mình gửi vào âm nhạc.

Với những người chưa từng nghe nhạc RHYDER trước đây, RHYDER kỳ vọng họ sẽ nhìn thấy điều gì về mình qua album này? Sau khi nghe xong, họ sẽ hiểu được bao nhiêu phần trăm tâm hồn của mình?

Ai làm nhạc cũng mong người nghe hiểu được 100% tâm hồn mình cả. Nhưng mình biết điều đó rất khó, nhất là với một album nhiều bài, nhiều lớp cảm xúc khác nhau.

Điều mình kỳ vọng lớn nhất là album này sẽ giúp nhiều người biết đến mình hơn, còn những ai đã yêu thương mình rồi sẽ nhìn thấy một RHYDER đa chiều và còn rất nhiều thứ để khai thác, không chỉ đóng khung trong hình ảnh quen thuộc trước đây.

Trong album này, mình muốn khán giả thấy rõ những mặt gai góc, những khủng hoảng, những thứ đời thường và thực tế của mình. Không chỉ là một hành trình dài đầy nỗ lực như mọi người thường biết, mà còn là những khoảnh khắc ngắn hạn, như hôm nay mình ngồi đây, cảm xúc thế nào sẽ ghi lại cảm xúc đó. Mình không muốn mọi người nghĩ: “RHYDER một màu”.

RHYDER đang ở độ tuổi vàng, vẫn còn có thể tiến xa hơn nữa. Nhưng nếu một ngày nào đó sân khấu không còn là nơi thuộc về, liệu RHYDER đã chuẩn bị cho điều đó? Khi không còn được đứng hát trước khán giả, RHYDER sẽ thay bằng điều gì?

Mình nghĩ cuộc sống phải biết đủ. Không nên tham quá. Để thay thế được cảm giác đứng trên sân khấu thì rất khó, nhưng mình tin là có thể chuyển hoá nó thành một niềm vui khác, chẳng hạn như nhìn người khác hạnh phúc khi được biểu diễn âm nhạc của chính họ.

Nếu sau này mình không còn đi biểu diễn, có thể mình sẽ lùi về sau để giúp đỡ những bạn trẻ hơn. Khi thấy họ được yêu thương, được đón nhận, mình cũng thấy công việc của mình có ý nghĩa. Hạnh phúc của họ cũng là hạnh phúc của mình. Vậy nên thay vì chạy theo ánh đèn mãi, mình muốn tập trung vào con người, vào những giá trị giữ mình hạnh phúc thật sự.

Khi nhắc đến RHYDER, mọi người xung quanh sẽ luôn nghĩ về một người trẻ lễ phép và luôn biết cách bày tỏ sự biết ơn. Biết ơn cũng được nghiên cứu sẽ là cái neo giúp con người vượt qua tất cả những giai đoạn khó khăn trong đời. Nếu ngay lúc này RHYDER phải viết 7 điều mình biết ơn trong cuộc sống, đó sẽ là?

Điều đầu tiên mình biết ơn là bố mẹ, vì đã sinh ra mình và luôn yêu thương, bảo vệ mình.

Thứ hai, mình biết ơn thầy cô – những người đã cho mình định hướng, bài học và cơ hội để đi đúng con đường mình đã và đang chọn.

Thứ ba, mình biết ơn âm nhạc. Nó là người bạn đồng hành từ bé, đi cùng mình qua cả những khoảnh khắc đẹp nhất lẫn “âm u” nhất.

Thứ tư là bạn bè, đồng nghiệp và ekip – những người luôn ở cạnh, cùng mình tạo nên cột mốc và trải nghiệm quý giá.

Thứ năm, mình biết ơn fan hâm mộ – những người tin tưởng, chờ đợi và yêu thương mình ngay cả khi mình im lặng hay “đi chậm”.

Điều thứ sáu, mình biết ơn tất cả mọi thứ trong cuộc sống này, dù nhỏ đến đâu: một chiếc bàn, một cái ghế, một khoảnh khắc… Mình trân trọng tất cả, vì mỗi điều đều góp phần tạo nên RHYDER của hôm nay.

alt
Nguồn: Danky cho Vietcetera

Bảy điều nghe thì nhiều, nhưng thực ra với mình… biết ơn không bao giờ là đủ cả.

Xem đầy đủ tập Have A Sip tại: