Phú Xuyên (Hà Nội) và Bắc Ninh – hai địa phương tưởng như chẳng có nhiều điểm chung – lại bất ngờ tạo nên những dấu ấn mạnh mẽ trên bản đồ chuyển đổi số nông thôn. Từ những làng nghề truyền thống, từ trái vải đỏ au chín rộ… họ đã làm được điều mà nhiều thương hiệu mơ ước: biến đặc sản quê hương thành mặt hàng “cháy đơn” trên sàn thương mại điện tử, một cách chính danh, bài bản và đầy tự hào.
Tại Phú Xuyên, chỉ trong 5 tháng đầu năm 2025, doanh thu từ bán hàng qua các kênh online đã đạt hơn 4.000 tỷ đồng, tăng vọt từ con số 147 tỷ của năm 2023. Tiếp đó, tại Bắc Ninh, 54 tấn vải thiều đã được bán ra trong vỏn vẹn 6 giờ livestream, với người dẫn dắt không ai khác chính là Phó Chủ tịch tỉnh.

Điểm chung giữa hai câu chuyện không chỉ nằm ở những con số ngoạn mục. Điều đáng chú ý hơn, là sản phẩm họ đang đưa ra thị trường đều là đặc sản: giày da, đồ khảm trai, đồ ren thủ công, vải thiều Lục Ngạn – những thứ từng rất đỗi quen thuộc, nhưng nay đang được kể lại theo cách hoàn toàn mới: bằng livestream, fanpage, YouTube và các sàn thương mại điện tử.
Vậy đâu là bí quyết đứng sau những con số ấn tượng này? Hành trình ấy bắt đầu từ hai điều đơn giản: niềm tin và sự đồng hành.
Khi lãnh đạo trở thành người thầy...
Ở Phú Xuyên, Chủ tịch UBND huyện Lê Văn Bính không chỉ là một người làm quản lý. Ông là Tiến sĩ Tài chính – Ngân hàng, Thạc sĩ Công nghệ, nhưng hơn hết, ông là một người học không ngừng. Từ việc tự học dựng video, vận hành livestream, quản lý fanpage, đến việc trực tiếp trả lời bình luận của khách lúc nửa đêm – tất cả chỉ vì một mục tiêu: giúp người dân Phú Xuyên chuyển đổi số một cách thực chất nhất.

Ở Bắc Ninh, Phó Chủ tịch tỉnh Phạm Văn Thịnh cũng có cách tiếp cận gần gũi và quyết liệt không kém. Ông không ngại ngồi trước ống kính, trong trang phục giản dị, livestream bán hàng như một người đồng hành của nông dân. Nhưng không chỉ livestream, ông tổ chức tập huấn, mời chuyên gia, phối hợp cùng sàn thương mại điện tử và logistics, xây dựng chiến lược bài bản để đưa vải thiều tươi Bắc Ninh phủ thị trường thần tốc.

Dễ mến hơn cả, là cách mà họ không xem mình như người “đứng trên”, mà như một phần của đội ngũ: cùng học, cùng làm, cùng tháo gỡ khó khăn với người dân.
...và người dân đồng lòng
Những con số đáng tự hào ấy không thể đến nếu chỉ một mình lãnh đạo “gánh team”. Điều đáng quý là người dân đã đặt lòng tin và cùng quyết tâm.
Từ các nghệ nhân làng nghề, những người nông dân, cho đến các bạn trẻ – ai cũng góp phần vào hành trình số hóa quê hương. Họ học cách quay video, viết mô tả sản phẩm, đóng hàng, trả lời khách – không chỉ để bán được nhiều hơn, mà còn để hiểu rằng: sản phẩm của mình xứng đáng được tôn vinh, nếu mình biết cách kể lại đúng và đủ.

Câu chuyện không chỉ là chuyển đổi số, mà còn là chuyển đổi tư duy: từ chỗ lúng túng để thích nghi với công nghệ, sang chủ động nắm bắt cơ hội. Sự thay đổi này không đến trong ngày một ngày hai, mà là kết quả của niềm tin, sự hướng dẫn tận tình, và một tinh thần không ngừng học hỏi.
Không cần chiêu trò, chỉ cần chất lượng và sự thật lòng
Điều đặc biệt ở cả hai địa phương là: không có chiêu trò giật tít, không cần “đánh bóng” quá đà. Họ đi từ chất lượng sản phẩm thật, với quy trình sản xuất rõ ràng, đến chiến lược truyền thông tử tế và lâu dài.
Ở Phú Xuyên là giày da, khảm trai, đồ ren thủ công – là niềm tự hào mang bản sắc dân tộc. Ở Bắc Ninh là vải thiều – một loại quả ai cũng biết, nhưng giờ đây được đóng gói đẹp, livestream hấp dẫn, tiếp cận rộng rãi người tiêu dùng.

Không chỉ bán hàng, họ còn xây dựng hình ảnh. Từ fanpage chính thống, kênh YouTube, video flycam làng nghề, cho đến mô hình bán hàng cộng đồng – tất cả đều được đầu tư kỹ lưỡng. Đó là cách làm bền vững, chậm rãi nhưng hiệu quả – để người tiêu dùng không chỉ mua một sản phẩm, mà còn mua một câu chuyện, một niềm tin.
Điều người trẻ cảm nhận
Hai câu chuyện – một từ làng nghề Hà Nội, một từ vườn vải Bắc Ninh – chính là minh chứng cho một điều giản dị mà sâu sắc: muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.
Không cần ngân sách khủng hay tên tuổi đình đám mà cần sản phẩm đủ tốt, có niềm tin vào chất lượng sản phẩm, tay nghề, uy tín của cơ sở sản xuất, cùng một chiến lược rõ ràng và một cộng đồng sẵn sàng đồng hành – thì doanh thu ngàn tỷ là điều có thật!
Là một người trẻ, khi biết đến những câu chuyện này, mình thấy ngưỡng mộ hai vị lãnh đạo. Trong thời điểm mà niềm tin của người tiêu dùng đang bị lung lay, thì họ, với vai trò, vị trí, uy tín, và cả tình yêu dành cho sản vật địa phương – đã trở thành sự cam kết về chất lượng đáng tin cậy cho thương hiệu sản phẩm của quê hương. Đó không chỉ là hành động marketing. Đó là cách gieo lại niềm tin – không phải bằng chiêu trò, mà bằng sự thật lòng và tử tế.
Niềm tin này được lan tỏa không chỉ đến người trẻ, mà còn đến cả Gen-X, những người được xem là không đáp ứng kịp với đời sống số, nhưng bằng chính kinh nghiệm và trải nghiệm, họ vẫn sẽ đồng hành được với cộng đồng, trở thành một phần quan trọng trong hành trình chuyển đổi số của Việt Nam.
Đặc sản của Việt Nam không chỉ là hàng thủ công, mỹ nghệ, đặc sản địa phương, mà còn là trí tuệ và tinh thần sẵn sàng bước vào kỷ nguyên số, chủ động nắm bắt công nghệ để bảo vệ và nâng tầm giá trị các sản phẩm của quê hương.