“Mắt biếc” Trúc Anh và 5 bài học sau 4 năm “ngủ đông” | Vietcetera
Billboard banner
Vietcetera

“Mắt biếc” Trúc Anh và 5 bài học sau 4 năm “ngủ đông”

“Hi vọng khán giả sẽ đón nhận Trúc Anh, như cách Trúc Anh đã tập chấp nhận và yêu thương chính mình.”

Hồng Gấm
“Mắt biếc” Trúc Anh và 5 bài học sau 4 năm “ngủ đông”

Nguồn: Khooa Nguyễn cho Vietcetera

"Con bé đó dễ thương. Mắt nó đẹp nhưng biếc. Nội sợ sau này nó sẽ khổ."

Câu thoại từng viral khắp mạng xã hội này được trích từ bộ phim Mắt biếc của đạo diễn Victor Vũ, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đôi mắt được đề cập là của Hà Lan, nhân vật do diễn viên Trúc Anh thủ vai. Cô sinh năm 1998, vụt sáng sau vai diễn đầu tay trong Mắt biếc và được nhiều khán giả ưu ái gọi với cái tên “nàng thơ mới” của điện ảnh Việt.

Tưởng như đó sẽ là bước đệm để Trúc Anh thừa thắng xông lên, xuất hiện dày đặc trong các dự án điện ảnh lớn hay ghi tên mình vào nhiều vai diễn đa dạng khác, nhưng không. Sự “mất tích” khỏi màn ảnh nhỏ và truyền thông hẳn 4 năm khiến không ít người tiếc nuối, thậm chí đặt dấu hỏi lớn về sự vắng bóng của cô.

Mới đây, khi Trúc Anh quay trở lại với một diện mạo mới, mũm mĩm hơn, đầy đặn hơn, nhiều bàn luận lại diễn ra, rằng có thể giai đoạn khó khăn vừa qua khiến cô mất niềm tin trên con đường nghệ thuật. Có người còn cho rằng: đôi mắt biếc không chỉ làm khổ Hà Lan trong phim mà còn “vận” vào cuộc đời Trúc Anh.

Đến với Gen Z Truyền, cô đã hoàn toàn tự tin với phiên bản Trúc Anh hiện tại, đồng thời chia sẻ về 5 bài học lớn nhận được sau 4 năm “ngủ đông”.

Bài học 1: Sau mọi biến cố, không ai hiểu mình… bằng mình

Bạn định nghĩa thế nào là “thắng đời 1-0”?

Làm được những thứ người khác ngưỡng mộ? Đạt được thành tựu nhiều người ước ao? Cũng là một ý tưởng không tệ, bởi mưu cầu mỗi người mỗi khác. Nhưng với Trúc Anh, dù là một người trẻ, thắng lợi lớn nhất của cô hiện tại là được thoải mái chia sẻ giai đoạn đã qua bằng một tâm thế bình tĩnh, điều mà chỉ ba, bốn tháng trước cô cũng chưa từng hình dung tới.

Những năm qua, danh xưng “ngọc nữ màn ảnh” hay “nàng thơ thế hệ mới” đã cho Trúc Anh ít cơ hội thể hiện tính cách thật. Đặc biệt là sau vai diễn Hà Lan trong Mắt Biếc, cô hầu như được “công chúng nhận diện” với đôi mắt mơ màng, hình ảnh trong veo, yếu đuối. Không chỉ riêng Trúc Anh, bất kỳ ai hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật đều ít nhiều đối mặt với áp lực từ những danh xưng, mỹ từ được khán giả ưu ái dành tặng. Đó là con dao hai lưỡi, vừa là sự công nhận, vừa là một khuôn mẫu vô hình.

Truacutec Anh thắng đời 10 khi thoải maacutei chia sẻ về chiacutenh migravenh Nguồn Khooa Nguyễn cho Vietcetera
Trúc Anh thắng đời 1-0 khi thoải mái chia sẻ về chính mình. | Nguồn: Khooa Nguyễn cho Vietcetera

“4 năm đã giúp mình nhận ra bản thân muốn gì, cần gì” - Trúc Anh chia sẻ. Việc mặc vội những “chiếc áo chật” đã đẩy Trúc Anh rời xa khỏi những điều cô thật sự muốn. “Tôi thích sự vui vẻ, thích pha trò, thích khuấy động không khí và lan tỏa năng lượng tích cực đến mọi người xung quanh”. Một Trúc Anh dần bước ra khỏi hình ảnh dịu dàng, mong manh quen thuộc. Tuy nhiên, cô mong khán giả hiểu đó không phải là sự chối bỏ tình cảm, mà là nhu cầu cơ bản của một diễn viên, hay nói đúng hơn là con người.

Bài học 2: Không có gì trên đời là hoàn hảo

Và nổi tiếng sớm không phải lúc nào cũng là món quà.

Khi được hỏi liệu có thất vọng vì ngoại hình là chủ đề được bàn tán sôi nổi trên nhiều diễn đàn hay không, Trúc Anh bày tỏ thẳng thắn: “Có, nhưng mình phải chấp nhận. Ngành nghề nào cũng có những đặc thù riêng, những điều kiện “nổi” và “ngầm” mà đôi khi người trong ngành dù không muốn cũng phải đối mặt.”

Nổi tiếng sớm, Trúc Anh thừa nhận mình đã ngây thơ nghĩ rằng: đây chính là “con đường hoa hồng” trong mơ. Đến khi thử thách ập đến không kịp trở tay, sự thật không có gì hoàn hảo trên đời mới được nữ diễn viên thấm nhuần. “Thay vì quan trọng hóa quá trình, mình học cách công nhận nỗ lực của bản thân nhiều hơn” - Trúc Anh bày tỏ.

Bài học 3: Đừng cố mạnh mẽ nếu có thể yếu đuối

Khi còn là một diễn viên mới được chú ý, Trúc Anh tự nhận thức cô đang mang trên vai một hình ảnh cần được “giữ gìn”: rạng rỡ, chỉn chu, xinh đẹp trong mắt công chúng. “Nhìn lại mới thấy, thật tội nghiệp diễn viên Trúc Anh khi đó vì bị mình đặt nhiều áp lực quá. Mình chăm sóc cô ấy hơi “kĩ” đến mức cô ấy phải mất 4 năm để sạc pin, lấy lại năng lượng” - Trúc Anh hài hước chia sẻ.

Trong suốt giai đoạn tăng cân không kiểm soát, không ít lần cô buộc mình phải mạnh mẽ, bắt bản thân phải tìm ra hướng đi bằng mọi cách. Dần dần, cô phát hiện đó là kiểu “vực dậy độc hại”, dồn nén cảm xúc đến một lúc khóc chẳng thể khóc, dù trong lòng muốn vỡ òa như đứa trẻ. Cân nặng cứ theo tâm lý trì trệ mà tăng đột biến, và rồi cô thậm chí ghét việc nhìn thấy chính mình trong gương.

“Giá như lúc đó mình cho phép bản thân yếu đuối một chút. Bây giờ mình mua một chục cái gương. Mỗi ngày soi một cái cho thỏa mãn”, Trúc Anh đùa vui, nhưng cũng đủ hiểu cô đang dần tha thứ cho chính mình.

Cocirc từng khocircng thể khoacutec dugrave trong lograveng muốn vỡ ogravea như đứa trẻ Nguồn Khooa Nguyễn cho Vietcetera
Cô từng không thể khóc, dù trong lòng muốn vỡ òa như đứa trẻ. | Nguồn: Khooa Nguyễn cho Vietcetera

Bài học 4: Làm gì cũng được, thoải mái với chính mình là được

Không ngần ngại tiết lộ với khán giả, Trúc Anh cho biết, có một giai đoạn, cô sống gần như hoàn toàn bên trong những lớp áo hoodie và đồ bigsize. Suốt mấy năm, Trúc Anh không mua một bộ đồ mới nào.

Vấn đề không nằm ở ngoại hình, mà ở cảm giác tự cô tước đi quyền được thoải mái trong chính cơ thể của mình. Trúc Anh bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Giảm cân không còn vì ánh nhìn bên ngoài, vì lời khen, hay vì khát khao “lấy lại hình ảnh”, mà đơn giản vì sức khỏe. “Béo phì sẽ dẫn đến nhiều căn bệnh khác như tim mạch, tiểu đường, mình sợ lắm” - cô nói.

Nếu có thể lấy lại một điều gì từ quá khứ, Trúc Anh không chọn thời kỳ đỉnh cao hay sự yêu thương từ khán giả. Điều cô muốn, chỉ là cảm giác được thoải mái với chính mình, ở mọi phiên bản. Chính quãng thời gian ấy đã dạy cô cách sống tử tế với bản thân. “Ngủ đông”, nhưng cô không ngừng học, không ngừng quan sát và lắng nghe từ bên trong. Không còn ép bản thân phải chạy theo tiêu chuẩn, cũng không còn lý tưởng hóa việc “đẹp lên để được yêu mến”.

Bài học 5: Phải có lúc khổ mới biết trân trọng khi sướng

Có một câu hỏi trong suốt tập ghi hình Gen Z Truyền mà tôi ấn tượng mãi: “Trúc Anh có nghĩ đôi mắt biếc khiến cuộc đời Hà Lan sóng gió, cũng đã vận vào cuộc đời mình không?”

Cô bình thản nhìn nhận: “Mình không nghĩ những gì đã trải qua là do “đôi mắt biếc” hay vai Hà Lan vận vào đời. Khổ là chuyện nhân sinh, ai cũng có, không đường này thì đường khác. Quan trọng là cách mình chọn bước qua nó ra sao.”

Truacutec Anh nghĩ rằng khổ lagrave chuyện nhacircn sinh ai cũng coacute khocircng đường nagravey thigrave đường khaacutec Nguồn Khooa Nguyễn cho Vietcetera
Trúc Anh nghĩ rằng, khổ là chuyện nhân sinh, ai cũng có, không đường này thì đường khác. | Nguồn: Khooa Nguyễn cho Vietcetera

Bước tiếp trên hành trình phía trước, Trúc Anh vẫn muốn chọn diễn xuất, vì chỉ một Mắt biếc thì vẫn chưa đủ để cô khẳng định cá tính nghệ thuật của mình. “Tôi muốn thể hiện nhiều mặt hơn cho khán giả thấy. Tôi vẫn còn muốn cống hiến cho nghề. Tôi thấy vẫn còn nhiều điều mình cần học hỏi, khám phá. Hi vọng khán giả sẽ đón nhận Trúc Anh, như cách Trúc Anh đã tập chấp nhận và yêu thương chính mình.”