Một câu chuyện come-out “không bình thường” | Vietcetera
Billboard banner
Vietcetera

Một câu chuyện come-out “không bình thường”

“Mẹ thấy con có vẻ khác so với các bạn nam. Có phải vậy không?”

Thư Trần
Một câu chuyện come-out “không bình thường”

Nguồn: Freepik

Hồi đấy em học lớp 8, vào một ngày mùa đông trời thật lạnh. Đi học về, ăn cơm xong, bố thì đang rửa bát, mẹ bỗng gọi em lên phòng rồi khóa cửa lại.
"Mẹ thấy con như thế này hơi khác so với các bạn nam...” Mẹ nói rất nhẹ nhàng. “Con có phải như thế không?"
Mẹ không dùng từ "bê đê" như những người khác.

Em có chút bất ngờ. Nhưng thật tâm, em nghĩ mẹ cũng biết rồi. Mẹ đã luôn đồng hành cùng em từ lúc còn bé tí cơ mà. Có lẽ câu hỏi này chỉ như một lời xác nhận cho những điều đã rõ ràng. Thời điểm đó cũng là lúc phim đam mỹ bùng nổ, trở thành một trend siêu hot, nên chắc mẹ cũng nghĩ đến nhiều hơn.

"Con có. Con có khác. Con cảm thấy bản thân mình là gay", em trả lời mẹ.
"Con cảm thấy bản thân từ khi nào? Từ bé à, hay theo xu hướng?" Mẹ hỏi tiếp, chắc là mẹ sợ em có vấn đề tâm lý.

"Con tự cảm thấy như thế."
Đó là sự thật. Từ bé em đã rất khó để chơi với con trai, toàn chơi với con gái thôi. Không có một khoảnh khắc bùng nổ nào cả. Chỉ là em có cảm thấy mình thích các bạn trai. Mọi thứ cứ tiến trình dần dần.

“Con thích các bạn nam hả?” mẹ hỏi.
“Vâng!”
Hồi cấp 1 em đã thấy em hơi khác so với các bạn nam khác rồi. Một cảm giác lấn cấn không đủ nhiều, nhưng có tồn tại. Không có đấu tranh nội tâm gì ghê gớm cả.

Mẹ không hề có bất kỳ biểu hiện nào là sốc, bất ngờ hay thất vọng cả. Phản ứng ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với hình dung của em. Em không nghĩ mẹ sẽ nổi giận hay chửi bới, mẹ chắc chắn sẽ không bao giờ làm thế. Nhưng em cũng không ngờ mẹ lại bình tĩnh đến nhường ấy.
Mẹ rất nhẹ nhàng. Mẹ ôm em. Một cái ôm trong hàng ngàn cái ôm khác mẹ đã trao cho em. Một cái ôm của sự an toàn.

“Con đi học có bị ảnh hưởng gì không?” mẹ hỏi.
"Con không”, em trả lời. Em may mắn vì đó là sự thực. Bản thân em cũng không bao giờ tự coi mình là khác biệt với số đông. Em nghĩ về sự bình đẳng với chính bản thân mình trước. Không coi mình khác. Coi mình như là điều bình thường.

Sau hôm ấy, mẹ bắt đầu tìm hiểu, rồi nói chuyện với bố. Bố thì khó chấp nhận hơn, nhưng cũng không phản đối. Thực ra, em nghĩ cả nhà đều ít nhiều nhận ra rồi. Như hồi bé, bà ngoại từng trêu: ‘Sao toàn đi với con gái thế’. Em chỉ cười, và bà cũng kệ. Có lẽ chính sự thấu hiểu ngầm ấy khiến việc come-out của em nhẹ nhàng hơn.

Bố chỉ hỏi em: "Con như thế à?... Bố thấy như thế con sẽ gặp phải trở ngại."

"Con chưa gặp trắc trở gì ạ”, em nói

Trắc trở lớn nhất và có lẽ là duy nhất với em từ trước đến nay, trớ trêu thay, lại chính là buổi nói chuyện ấy với bố. Còn lại, em cảm thấy ổn thỏa. Mọi người trong nhà và bạn bè đều thấu hiểu. Em chưa bao giờ phải gồng mình, ngay cả trong gia đình. Các anh chị và cô bác đều rất hiểu và yêu thương.

Giờ nghĩ lại, em tin mẹ cũng đã buồn lòng chứ. Có con khác biệt như thế, bố mẹ nào cũng sẽ có những cảm xúc tiêu cực riêng. Nhưng mẹ không hề mắng mỏ, vì em biết mẹ thực lòng thương yêu em vô bờ bến.

Tất cả những khoảnh khắc đó đều rất đặc biệt và đáng trân trọng.

Có lẽ điều "không bình thường" nhất trong câu chuyện này, chính là việc come-out của em lại diễn ra quá đỗi nhẹ nhàng. Đó là một sự may mắn lớn lao trong cuộc đời em, vì đã nhận được tình yêu thương vô điều kiện của gia đình.

Em cũng rất tò mò, không biết một ngày em dẫn người yêu về nhà, sẽ như thế nào nhỉ?